CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Chương 2

Edit: Thiên Mạc

Mở mắt ra, một thế giới mông mông lung lung, bầu không khí thanh tân, xung quanh văng vẳng tiếng hát dễ nghe.

“Con tỉnh rồi!” Âm thanh trầm thấp khàn khàn mà xa lạ kia mang theo sự vui mừng không thể che dấu. Sau đó, một bàn tay lạnh như băng đặt lên trán của ta.

Ta nhíu mày, rất nhanh đã tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn bóng người mơ hồ ở đầu giường. “Ngươi là ai?” Ta cong tay, chống người dậy, suy yếu không thể giải thích đánh úp tới toàn thân. “Làm gì thế? Tiểu Tước!” Ta cất tiếng gọi.

“Dao nhi?” Người bên giường thò tay ra, động tác không thuần thục đỡ ta dậy, thanh âm tràn ngập nghi hoặc.

Ta uể oải liếc mắt nhìn hắn một cái. “Ngươi là người mới tới cốc sao? Có hiểu quy củ hay không? Tiêu Dao cư của ta không phải là nơi tùy ý ra vào, ngươi mau đi tìm Tiểu Tước tới, ta sẽ không trách phạt ngươi nữa.”

Không khí dường như càng lúc càng khó hít thở. Một lúc lâu sau, hắn mới đứng thẳng người, đi ra cửa.

Ta hơi buồn bực, đợi cho tới khi thân ảnh mờ ảo uyển chuyển đi vào, ta mới miễn cưỡng nói: “Tiểu Tước?” Thị lực dường như còn kém hơn cả lúc trước khi ngủ nhưng không sao cả, sống hay chết không chả làm sao hết.

Tiếng nói thanh thúy của nữ tử vừa lạ lùng vừa cẩn thận vang lên: “Thiếu chủ tử, ngài tỉnh chưa?”

Câu hỏi thật là lạ, ta hơi phiền não nhắm mắt. “Hầu hạ ta rửa mặt, ta đói rồi.”

Nàng chần chờ một chút rồi đi tới đỡ ta dậy thay y phục sau đó giúp ta buộc gọn mái tóc.

Ta lẳng lặng cho nàng hầu hạ, rũ mắt xuống, bàn tay vô lực nắm lại. “Ta có phải đang bị bệnh không?” Toàn thân mềm nhũn không có lực, chắc là ngủ trong lương đình rồi bị cảm!

Nàng cẩn thận “vâng” một tiếng.

“Tới lương đình chuẩn bị cái chăn mỏng cho ta.” Mặc dù không thích nhưng bệnh tật kéo tới thì chỉ có ta là cảm thấy khó chịu.

Nàng hít sâu một hơi. “Thiếu chủ tử, thân thể của ngài không thể ra gió.”

“Có nghiêm trọng đến vậy không? Chả phải là bị cảm mạo sao?” Ta vừa nói vừa tự bắt mạch cho bản thân rồi khẽ kinh ngạc: “Tại sao…” Ngũ tạng bị hao tổn, kinh mạch tổn thương, đầu bị thương nặng? “Ta bị ngã từ trên tàng cây xuống lúc ngủ sao?” Ta còn tưởng là ngủ ở đình nghỉ mát bị cảm lạnh cơ, trí nhớ trong đầu lúc này có chút hỗn loạn.

Tiểu Tước khóc nức nở, nói: “Thiếu chủ tử không nhớ sao? Lúc ngài được đưa trở lại đây cũng chỉ còn dư một hơi thở, nếu không phải chủ tử dùng toàn lực cứu ngài, chỉ sợ là…”

Ta quay mặt sang, nhìn động tác giơ tay áo lau hai gò má của Tiểu Tước. Đôi mắt ta mờ ảo không nhìn thấy rõ nước mắt của nàng nhưng tiếng nghẹn ngào kia làm cho ta cười nhạt một tiếng: “Vậy thì thật sự là cảm ơn phụ thân rồi.” Trái tim lặng lẽ run rẩy, phụ thân vẫn luôn mất hút lại tới cứu ta sao?

“Thiếu chủ tử…” Nàng nức nở một chút, giọng điệu lại bắt đầu trở nên cẩn thận. “Ngài cãi nhau với chủ tử sao?”

Ta kinh ngạc nhếch môi. “Đâu có đâu? Ta cũng gần một năm rồi không gặp phụ thân mà. Nếu không phải ngươi nói, ta còn không biết người cứu ta là phụ thân nữa cơ, làm sao có thể cãi nhau được đây?” Cha ta có lúc nào chủ động để ý tới ta, lần này người lại ra tay cứu ta, ta vui mừng còn không kịp.

Nàng quay đầu.

Theo tầm nhìn của nàng, ta nhìn thấy một nam nhân xa lạ đang đứng ở trước cửa, chính là người vừa ngồi ở gần giường của ta. “Hắn là ai vậy? Đại phu mời từ ngoài cốc vào sao?” Thật buồn cười, y thuật khắp thiên hạ không có ai so sánh được với phụ thân, làm sao lại còn mời người ngoài cốc tới chữa trị cho ta.

Tiểu Tước đột nhiên quay đầu nhìn ta. “Thiếu chủ tử, ngài…”

Nam nhân đứng ở cửa mở miệng, cắt đứt lời của nàng. “Con không nhớ ta sao, Dao nhi?”

Ta chậm rãi híp mắt lại. “Chỉ có phụ thân ta mới có thể gọi ta như vậy, người không muốn chết thì mau câm miệng.” Không ai dám vô lễ với ta như vậy, hắn cho hắn là ai cơ chứ?

Tiểu Tước hít một hơi thật sâu, toàn thân cũng run rẩy.

Nam nhân đứng ở cửa trầm mặc, chắp tay phía sau lưng rồi từ từ tiến tới.

Thấy hắn tới gần, ta chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện hắn rất cao, cao hơn ta một cái đầu. Vì thế ta phải ngẩng cổ lên mới nhìn thấy mặt hắn, thật phí sức. “Không ai nói cho ngươi biết ta là thiếu chủ tử của Xuất Vân cốc sao?” Ta cảm thấy có chút thú vị, người không sợ chết này sẽ trả lời thế nào?

Hắn cúi đầu, ngũ quan mơ hồ không nhìn thấy rõ. Một hồi lâu sau, thanh âm trầm thấp mới vang lên: “Con là Úy Trì Tiêu Dao?”

Ta cười đến nghiền ngẫm. “Đúng vậy, còn ngươi là ai? Còn nữa, đừng gọi ta là con thân thiết như thế!”

“Con ngã hỏng đầu rồi sao?” Tiếng nói của hắn có vẻ nghẹt lại.

Ta cười giễu cợt. “Ngươi nói cái quái gì vậy?” Chẳng buồn để ý tới con người khó hiểu này nữa, ta chuyển bước tới bên Tiểu Tước, do dự một chút mới cất tiếng hỏi: “Phụ thân ta đâu rồi? Phụ thân… vừa xuất cốc phải không?” Ngay cả khi ta bị bệnh mà người cũng không thể ở bên cạnh ta nhiều một chút sao?

“Đi ra!” Nam nhân trước mặt đột nhiên hét lên.

Tiểu Tước bối rối chạy ra cửa.

Ta thì lại thong thả ngẩng đầu lên, tò mò cười: “Ngươi tại sao lại có thể ra lệnh cho người ở bên cạnh ta vậy?” Ai ban cho hắn quyền lợi như vậy, hơn nữa tại sao Tiểu Tước lại phải nghe lời hắn?

Hắn vươn tay túm lấy cằm ta, dùng sức khá lớn. Cả người hắn cúi xuống, hơi thở phun trên má ta. “Không nên đùa bỡn với ta. Dao nhi, con cho rằng ta là ai?”

Ta cụp mắt, nhìn ngón tay dài lạnh như băng ở trên cằm mình rồi lại giương mắt nhìn khuôn mặt mông lung phía trước. Ta cười lạnh. “Muốn chết!” Ta giơ tay đánh tới.

Hắn không thèm trốn tránh, mặc cho bàn tay ta đánh lên eo hắn.

Ta nghi hoặc híp mắt lại. “Phụ thân ta cho ngươi giải dược sao?” Không thể nào có người bị ta đánh trúng mà không chết, độc trong lòng bàn tay ta, trừ phụ thân ra thì không ai có thể giải được.

Hắn trầm mặc, cất tiếng nói lần nữa. Âm thanh hùng hậu có thêm chút khủng hoảng. “Con quên ta rồi sao, con quên ta rồi có phải hay không? Dao nhi?”

“Ta không nhận ra ngươi.” Đáp án rất trực tiếp, ta đẩy hắn ra rồi vòng qua hắn đi về phía cửa nhưng lại bị hắn túm chặt cổ tay. Ta bị hắn hắn ép phải xoay mặt đối diện với hắn.

Liếc mắt nhìn bàn tay đặt lên cổ tay ta, ta nhíu mày. “Nhiệt độ cơ thể ngươi rất thấp, có phải bị bệnh không?” Nói đến đây, ta định tốt bụng bắt mạch cho hắn nhưng hắn lại nhanh chóng buông tay, lui về phía sau một bước dài.

Mắt ta hơi co lại, lòng chợt nhớ tới phụ thân mỗi khi tới gần ta cũng nhanh chóng lùi xa như vậy, trái tim không khỏi đau đớn. Ta không muốn tiếp tục hồi tưởng, dứt khoát xoay người rời đi. Lần này, hắn không ngăn cản ta.

Ra khỏi sương phòng, thấy ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, ta kinh ngạc nhìn bốn thân ảnh áo đen đứng đó. “Phụ thân ta đâu rồi?” Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ là thiếp thân thị vệ vẫn luôn như hình với bóng của phụ thân ta. Nếu bọn họ ở chỗ này thì phụ thân ta cũng phải ở đây.

Không thể che hết vui sướng trong lòng, ta nhìn chung quanh nhưng không làm sao tìm được thân ảnh cao ngất kia.

Trong nháy mắt ta lên tiếng hỏi, mọi người đều yên lặng. Ta lờ mơ cảm thấy được tất cả bọn họ đều nhìn về phía ta.

Có chút thất vọng, ta sớm nên biết phụ thân không thích ở gần ta. Người chẳng qua là phái bọn người Thanh Long tới xem tình hình của ta mà thôi. Ta đã được người cứu mạng, cảm kích là đủ rồi, còn yêu cầu xa vời cái gì nữa chứ. “Ta đói rồi, Tiểu Tước.”

Không để ý tới những người này nữa, ta đi ra ngoài. “Đưa đồ ăn tới trong đình cho ta.”

Bên ngoài Tiêu Dao cư có một mặt hồ lớn, trên mặt hồ có xây một cái cầu cao, cuối cầu là một đình nghỉ mát rất tinh mỹ. Đây là nơi ta thích ngồi ngây ngẩn cả ngày. Mỗi lần tâm tình buồn bực, ta đều co mình ở đây, mặc cho tâm hồn của mình bay nhảy nơi phương xa.

Đồ ăn được bưng lên, trong đình lúc này còn có thêm tên nam nhân cao lớn quái dị lúc trước.

“Ta là bạn tốt của Úy Trì Giang Tử. Con… ngươi đã từng gặp.” Hắn ngồi trên ghế đá cách ta rất xa, giọng nói trầm trầm.

Ta nở nụ cười, nghêng đầu ngả đầu vào cây cột. “Thật sao?” Người này nói láo mà không cần chớp mắt, phụ thân ta từ trước đến giờ có bao giờ thèm để ý tới ta đâu, làm sao có thể giới thiệu bạn của mình cho ta. Phụ thân ta có bạn thế nào, ta cũng còn không rõ lắm.

Không khí lúng túng vờn quanh, ta lười biếng nhắm mắt lại. “Không cần cố gắng tới gần ta làm gì. Ta chẳng có gì cả, cũng không có quan hệ gì tốt với cha ta đâu. Ta chỉ có mỗi một cái danh hiệu trên danh nghĩa là thiếu chủ tử Xuất Vân cốc thôi.”

Giọng nói của hắn cứng ngắc: “Thực xin lỗi.”

Híp mắt nhìn thế giới mông lung phía trước, ta phát hiện mình không thấy rõ màu sắc gì, chỉ có hai màu đen trắng và màu xám tro đậm nhạt khác nhau. “Không sao.”

Thân hình cao lớn không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh ta. Hắn vươn tay, chần chờ một chút rồi sờ lên trán ta.

Nhiệt độ lạnh như băng khiến cho ta nhíu mày. “Ngươi rất lạnh, đừng có đụng vào ta nữa.” Nếu như hắn đã không sợ độc của ta thì hiện tại với thể lực suy yếu của ta đây là không thể nào giết nổi hắn, chỉ đành phải uất ức tránh né.

Bàn tay kia nắm lại thành quyền, hắn lên tiếng nói, giọng điệu cứng như tảng đá lạnh. “Thực xin lỗi.”

Không có hứng thú để ý tới hắn, ta miễn cưỡng ngồi xuống, vô thần nhìn cảnh vật ngoài đình. Ta bỗng nhiên quay đầu lại. “Ngươi nói ngươi là bằng hữu của phụ thân ta sao?”

Hắn ngồi cách ta một khoảng rất xa, nhìn qua thì hình như là đang mặt đối mặt với ta. “Phải.”

Ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng nhếch môi lên. “Phụ thân ta ở trong cốc à?” Nếu bạn người ở đây thì người sao có thể đi ra ngoài được?

“Ừ.” Thanh âm vẫn chậm chạp khó khăn.

Tâm tình trong nháy mắt vui vẻ lên, ta nâng cằm, dời tầm mắt đi chỗ khác. Ta thực muốn tới Giang Tử điện của phụ thân để nhìn người một chút. Đã lâu rồi không thấy người.

“Ngươi muốn đi gặp phụ thân mình sao?”

Ta không hề di chuyển, chỉ cười nói: “Người sẽ không thèm gặp ta đâu.” Cho dù ta có đuổi theo phụ thân thế nào thì người vẫn luôn chỉ bố thí cho ta một bóng lưng mà thôi. Ngay cả mùi thuốc đặc thù tỏa ra trên người phụ thân cũng là do Tiểu Hổ nói cho ta biết. Những điều về phụ thân, ta biết được rất ít, hầu hết là do người khác kể lại cho.

Một con chim màu đen bay qua. Ta ngơ ngác nhìn con chim nho nhỏ kia, giọng nói cực kỳ hâm mộ. “Tự do thực tốt…” Bay lượn tự do không vướng bận điều gì, vô câu vô thúc! Nó không giống kẻ ngốc như ta đây, sợ rằng là bị giam cầm suốt đời trong cốc.

Giọng nói trầm thấp lại cất tiếng hỏi: “Ngươi muốn xuất cốc sao?”

Hơi sợ hãi, ta muốn xuất cốc sao? Ở trong cốc đã là khó gặp được mặt phụ thân rồi, nếu như ta ra khỏi cốc… sợ là ngay cả quan hệ huyết thống cũng sẽ bị cắt đứt luôn. Ta khẽ cười một tiếng. “Ra ngoài à, sợ là sẽ không thể trở về.”

“Tại sao?”

Còn không hiểu à? “Phụ thân sẽ không để cho ta trở về.” Nếu như ta chủ động buông tay thì phụ thân nhất định sẽ danh chính ngôn thuận không quan tâm đến ta nữa. Nếu như ngay cả phụ thân cũng không muốn ta thì trên thế giới này còn có ai muốn ta đây? Có thứ gì đó ươn ướt nóng nóng rơi xuống má. Ta hơi nghiêng đầu, giơ tay lên lau mặt rồi ngẩn người kinh ngạc vì tâm tình của mình giờ lại hiểu lộ trước mặt người ngoài.

“Thực xin lỗi.” Giọng nói kia lại vang lên, nghe thật khàn khàn.

Ta đưa mắt nhìn hắn, bỗng nhiên tò mò nói. “Ngươi lớn lên trông như thế nào vậy?” Bạn của phụ thân không biết có bộ dáng như thế nào nhỉ?

Hắn khó nén được kinh ngạc. “Ngươi không nhìn thấy ta?”

“Thấy không rõ.” Ta không hề giấu, đưa tay chỉ mắt mình. “Có lẽ thực sự là bị ngã hỏng đầu rồi. Ta không nhìn rõ bất kỳ vật gì, không phân biệt được màu sắc.”

Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh ta. “Đưa tay cho ta.”

Ta bật cười. “Phụ thân ta cũng chẩn không ra, ngươi làm sao có thể tìm nổi nguyên nhân?” Ta liếc mắt nhìn bàn tay to của hắn. “Nhiệt độ cơ thể ngươi dường như có chút vấn đề đấy, tốt nhất nên bảo phụ thân ta xem cho đi.” Làm gì có người nào lại có nhiệt độ lạnh như băng giống hắn.

Hắn hơi ngừng lại. “Nhiệt độ cơ thể ta rất bình thường, chỉ có ngươi mới cảm thấy lạnh.”

Cách nói thật kỳ lạ! Ta nhún vai. “Có lẽ vậy, chắc cũng vì đầu ta bị hỏng.” Dù sao bị bệnh là thật, cho dù là dị thường gì thì cũng có thể phát sinh.

“Đưa tay ngươi đây.” Hắn yêu cầu.

Ta buồn bực. “Ngươi tự xưng là bạn của phụ thân ta mà lại bá đạo như vậy?” Hắn cho hắn là ai cơ chứ?

Bàn tay to kia lại nắm thành quyền một lần nữa. Hắn yên lặng đứng một lúc rồi bỗng nhiên quay người rời đi.

Ta thờ ơ dựa mình vào cây cột, tiếp tục giấc mộng ban ngày của ta.

Ngày thứ hai, khi Tiểu Tước và Tiểu Long tới đình nghỉ mát, nam nhân quái dị kia lại xuất hiện. Ta nghiêng đầu qua một bên, lười biếng ngồi ở chỗ cũ, không còn hứng thú nhìn hắn nữa.

Tiểu Tước bưng đồ ăn sáng tới rồi yên tĩnh ngồi xuống cái ghế bên cạnh ta. Một lúc lâu sau, khi ta đang chậm rãi húp cháo, nàng mới nhỏ giọng nói: “Thiểu chủ tử, mấy ngày nữa là sinh nhật ngài rồi. Chủ tử ra lệnh mở thịnh yến để xung hỉ cho ngài.”

Ta nở nụ cười chế giễu. Sinh nhật của ta, phụ thân ta sẽ không ra mặt, chỉ để cho bọn Bạch Hổ đưa lễ vật tới mà thôi… Ta ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi Tiểu Tước. “Đợi một chút, tháng trước mới làm sinh nhật 18 tuổi của ta mà? Sao lại có sinh nhật nữa nhanh vậy?” Ta hơi buồn bực, phụ thân chẳng lẽ quên cả thời gian ta chào đời sao?

Tiểu Tước nhất thời á khẩu, không trả lời được. Nàng chuyển mắt nhìn nam nhân đang an tĩnh ngồi ở một bên trong đình.

Ta miễn cưỡng nhướng mày. “Nhìn hắn làm cái gì? Hắn rốt cục là ai vậy?”

Tiểu Long đứng ở một bên mở miệng nói: “Ngài ấy… là bạn của chủ tử, là người chủ tử phân phó tới bên thiếu chủ tử.”

Ta chán ghét cười một tiếng. “Ta không cần bất luận kẻ nào.” Ta quay đầu, lấy ta chống cằm. Trong thế giới của mình, ta chỉ hy vọng người duy nhất hiện ra trong cuộc sống của ta là phụ thân ta, trừ phụ thân ra, ta không muốn người nào nữa.

Tiểu Tước đón lấy cái chén trong tay ta, lặng lẽ lui ra ngoài cùng Tiểu Long.

Ta biết nam nhân kia vẫn còn ngồi trong đình nhưng mà cũng chẳng liên quan gì tới ta cả. Ta để cho suy nghĩ của mình trầm xuống, mắt nhắm lại, từ từ chìm vào trong trạng thái minh tưởng.

Khi mà hồn phách dường như đã rời khỏi thân thể, một bàn tay lớn đột nhiên trùm lên mắt ta. Sau đó, trong khi ta chưa kịp ngưng thần suy tư thì một cảm xúc mềm mại liền dán lên môi ta.

Cánh môi nhẹ nhàng bị kéo dãn ra, ấm áp, tình cảm. Lòng bàn tay trên mí mắt cũng tỏa ra sức nóng làm cho tham luyến, làm cho ta muốn mãi chìm đắm trong cảm giác này.

Sự ấm áp trên bờ môi chợt tán đi, có tiếng thở dài ngay bên khóe miệng. “Dao nhi…”

Thân trí mê mẩn bỗng nhiên sực tỉnh, quanh chóp mũi là mùi hương thảo dược đặc thù ta đã từng ngửi thấy ở Giang Tử điện. Tiểu Hổ nói cho ta biết, đó là mùi chỉ có trên người phụ thân! Là phụ thân sao?

Ta vui mừng mở mắt. “Phụ thân…” Lương đình trống rỗng, trừ ta ra chỉ còn nam nhân quái dị ở phía xa kia thôi.

Mất mác nồng đậm khiến cho trái tim ta co rút đau đớn. Ta đưa mắt nhìn nam nhân kia, miễn cưỡng nhếch miệng cười, cảm thấy bản thân mình thực chật vật.

Thì ra là mơ! Chỉ có trong mơ phụ thân mới có thể ở gần ta tới vậy, gần đến độ ta có thể cảm nhận được nhiệt độ của người… Cơ thể phụ thân thật ấm áp? Ta chưa từng được biết đến điều này.

Ta cô đơn nghiêng đầu, tâm tình vô cùng buồn bực.

Nam nhân kia bỗng nhiên mở miệng: “Ta đi đưa phụ thân ngươi tới đây.”

Ta híp mắt nhìn thế giới xám trắng xung quanh mình, nhếch miệng nói: “Si tâm vọng tưởng là chuyện rất chi là ngu xuẩn.” Sống hết 18 năm cuộc đời, ta sớm đã biết rõ địa vị của mình trong lòng phụ thân. Ta tuyệt không ước nguyện quá xa vời gì cả.

“Hắn nhất định sẽ tới.” Nam nhân kia kiên định nói, sau đó đứng dậy rời đi.

Ta cười ha hả, vươn tay bắt cơn gió vô hình vừa thổi qua nhưng gió làm sao có thể bị ta bắt cho được? Nó lạnh lùng vô tình giống như phụ thân vậy, làm sao có thể nghe lời của một ai đó rồi tới ở bên ta?

Bị bệnh, phụ thân đã chữa. Từ sau khi tỉnh dậy tới giờ, phụ thân chưa từng tới thăm hỏi ta lấy một lần, ta còn đau khổ chờ đợi cái gì chứ? Ta không phải là người ngu ngốc.

Có người lặng yên bước tới gần đình nghỉ mát.

Trái tim của ta không chịu khống chế, bắt đầu gia tăng nhịp đập. Do dự, lại do dự, không ngừng tự nhủ với bản thân không nên ngu xuẩn tin vào vận may của mình nhưng khi có người bước vào trong đình nghỉ mát, ta vẫn vội vàng thẳng người, nghiêng đầu ra nhìn.

Trong đình chỉ có nam nhân quái dị kia và bốn người Thanh Long mặc áo đen.

Ta cười ha hả, yếu đuối dựa vào cột đình. Tiếng cười không thể ức chế vang vọng đi xa. Cho tới khi cười không nổi nữa, ta mới rũ hàng lông mi thật dài của mình xuống, nói rất nhẹ, rất nhẹ: “Xin đừng để cho ta nảy sinh kỳ vọng nực cười như vậy nữa. Ta sẽ tin là thật đấy.” Miễn cưỡng chống người dậy, ta từ từ đi ra khỏi đình nghỉ mát. Khi đi ngang qua người bọn họ, ta không thể nào đè nén được căm hận mãnh liệt dâng lên trong lòng. “Ta thực sự rất ghét các ngươi!”

Mặt trời mọc mặt trời lặn, sáng sớm rồi tới hoàng hôn, thân thể của ta khôi phục rất nhanh và tâm tình thì cũng càng thêm buồn bực.

Năm mới tới, bữa cơm tất niên không có thân ảnh của phụ thân. Ta phát hiện trái tim vốn đã chết lặng nay lại nhói đau.

Bọc mình trong chiếc áo lông chồn ấm áp, ta đứng dưới bầu trời xám tro rộng lớn, cảm thấy linh hồn mình đã chết rồi.

Nam nhân quái dị kia vẫn ở bên cạnh ta, mỗi ngày đều không rời đi, ngay cả giao thừa cũng tới ăn một bữa cơm.

Chẳng lẽ hắn ta thực sự chính là bạn thân của phụ thân sao? Ta cười mờ mịt. “Xin hãy nói cho phụ thân ta biết, ta muốn xuất cốc.” Quên đi, quên đi, ta tự ình là đúng cái gì chứ? Cứ để ta tự động vứt bỏ tất cả đi, đỡ cho phụ thân lãng phí lương thực nuôi một nữ nhi thùng rỗng kêu to như ta.

Nam nhân quái dị đang ngồi ở cách ta khá xa. Ta vừa nói ra tâm nguyện của mình, hắn lại gầm nhẹ một tiếng: “Ta không cho phép!”

Ta khẽ cười: “Ngươi không phải là phụ thân ta!” Nếu như phụ thân nghe được nguyện vọng của ta thì sao, người sẽ đáp ứng hay là cự tuyệt? Nếu cự tuyệt, như vậy thì có phải cũng có nghĩa là ta có chút quan trọng hay không? Cho dù ta chỉ là một con cờ để truyền thừa huyết mạch cho người cũng đáng giá lắm rồi, ít ra trong mắt phụ thân còn có ta.

Nhưng nếu phụ thân đáp ứng… nếu người đáp ứng…

Sống mũi bỗng thấy cay cay, lệ tràn đầy hai mắt. Nếu như người đáp ứng thì nhất định là không quan tâm tới ta rồi. Vậy thì trên thế giới này còn nơi nào để cho ta đi đây? Ta có thể làm cái gì, sống vì cái gì?

“Phụ thân ngươi sẽ không cho ngươi xuất cốc.” Chẳng biết từ lúc nào nam nhân kia đã đứng ở trước mặt ta, giọng nói của hắn mang theo sự tức giận.

Tim co lại, ta biết mình hiện tại cười rất khó coi. “Đừng có giúp ta tự lừa gạt chính mình.”

Phụ thân… nhất định sẽ để ta rời đi… nhất định…

Đêm khuya, ta đột nhiên tỉnh giấc.

Một thứ mềm mại ấm áp nào đó đặt lên môi ta. Thanh âm hùng hậu đầy bất đắc dĩ than thở bên tai. “Dao nhi, Dao nhi, phụ thân rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ…”

Lại là nằm mơ sao?

Ta đang mơ một chuyện tuyệt đối không bao giờ có thể phát sinh? Trong lúc nhất thời, ta hoảng hốt mở mắt ra. Mắt bị một bàn tay lớn bao trùm, chỉ thấy một màu tối đen. “Phụ… phụ thân…” Ta thì thầm nói, đồng thời lại nhắm hai mắt lại. Cứ coi như là mơ thì sao chứ, ta không muốn tỉnh lại. Ta không muốn lại thưởng thức mùi vị tan nát trái tim lần nữa.

Mùi dược thảo phảng phất trong không khí, giọng nói trầm thấp tràn đầy giận giữ lẩm bẩm bên môi ta. “Phụ thân sẽ không để cho xuất cốc, tuyệt đối không!”

Ta thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin được vào những gì mình nghe thấy. Khó tin, khiếp sợ nhưng… thật ngọt ngào, thật hạnh phúc. Ta vui mừng như điên!

“Dao nhi, phụ thân sẽ không để con rời xa mình đâu.”

Lời nói nhỏ như một lời thề khiến ta vui đến phát khóc. Chất lỏng ẩm ướt trượt ra khỏi khóe mắt, dính vào trên bàn tay kia. Ta túm chặt lấy cái chăn đang đắp trên người, nghẹn ngào cười. “Giấc mộng này… thực là đẹp.” Đẹp đến nỗi khiến ta không dám tin.

Tiếng hít thở dường như có chút trầm trọng hơn. “Thực xin lỗi, Dao nhi, thực xin lỗi.”

Nụ hôn ám áp rơi vào chóp mũi, hai gò má, cằm rồi đến môi. Khi đó, ta nghe thấy tiếng đập rõ ràng trong dòng huyết mạch: rất kịch liệt! Ta có chút mê mẩn. “Phụ thân, người muốn con không?” Ta sợ hãi bật thốt nguyện vọng chôn dấu trong lòng 18 năm.

(Edit: Biết là không hợp cảnh nhưng không nhịn được mà xen vào. -_-! Em này ngay từ khi còn bé đã nghĩ xa vậy à?)

Người thở dài, trầm giọng nói: “Ta yêu con.”

Tâm tình của ta rất tốt, vô cùng tốt.

Vậy nên hôm nay, mỗi người thấy ta đều không tự chủ được mà ngây người ra. Nhưng mà ta không thèm để ý tới bọn họ, tâm tình phiêu hốt đi nơi nào đó.

Hôm nay, ta bước vào cái thư phòng mà đã lâu không tới, để cho Tiểu Tước đọc sách cho ta nghe.

Có lẽ vì tâm tình không tồi cho nên không tới nửa canh giờ, ta đã nghe xong hơn nửa quyển, lĩnh ngộ thêm một trận thế mới. Ta bưng chén trà, nhẹ nhàng cười.

Khi mà Tiểu Vũ đem thuốc tới, nàng ngây ngốc nhìn ta thật lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: “Thiếu chủ tử cười rồi.”

Ta vươn tay sờ sờ khuôn mặt non nớt của mình. “Thật sao?” Ta uống hết thuốc, phát hiện ra cảnh vật vốn mông lung nay dường như rõ hơn chút.

Nam nhân quái dị kia lại xuất hiện ở cửa thư phòng. Hắn đang nhìn ta đến ngơ ngẩn.

Ta cười, nâng cằm nhìn Tiểu Tước và Tiểu Vũ hành lễ với hắn rồi lui khỏi phòng. “Bọn họ sao lại hành lễ với ngươi vậy?” Bọn Tiểu Tước là người thừa kế của đám Thanh Long. Người có thể khiến cho họ khom lưng trừ ta và phụ thân ra thì chỉ còn mỗi bốn người Thanh Long mà thôi.

Ta dường như đã không để ý tới mọi thứ xung quanh từ lâu lắm rồi. Một số vấn đề hiện ra khiến ta khó hiểu. “Tại sao ngươi vẫn ở cạnh ta không đi? Tại sao phụ thân lại nhờ ngươi tới làm bạn với ta?”

Thân hình cao lớn của hắn hơi khựng lại một chút, sau đó hắn chắp hai tay sau lưng, chân rảo bước vào trong nhà. Động tác rất là tao nhã. “Ta chưa từng thấy ngươi cười bao giờ.”

Hỏi một đằng đáp một nẻo! Ta nghiêng đầu nhìn hắn vẩy vạt áo dài ra phía sau rồi chậm rãi ngồi xuống ghế. “Ta còn chưa biết tên của ngươi.”

Hắn im lặng nhìn ta, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Ngươi cười lên trông rất đẹp, đẹp đến lóa mắt.”

Ta cảm thấy thú vị. “Nghe thanh âm của ngươi chắc cũng xấp xỉ với tuổi của phụ thân, chắc là phải có nhà của mình mới phải chứ. Tại sao ngươi lại tốn thời gian ở bên cạnh ta làm gì, chẳng lẽ phụ thân muốn gả ta cho ngươi.” Không đợi hẳn trả lời, ta cười bướng bỉnh. “Ngươi là người ngoài cốc đầu tiên có thể ở gần ta lâu như vậy, chắc là phụ thân rất vừa lòng với ngươi.”

Hắn dường như có chút tức giận, cúi đầu nói. “Đừng có mà nói bậy bạ.”

Ta cười dài thật thoải mái.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói nhỏ: “Ngươi mơ được giấc mơ đẹp sao?”

Ta híp mắt, cười đến co cả người lại. “Đúng thế.” Chưa bao giờ mơ giấc mơ đẹp đến vậy, ta rất vui. Vừa mở mắt thấy ánh bình minh, ta đã mong trời mau tối để ta được đi vào giấc mộng một lần nữa.

“Mơ… chỉ là giả.” Hắn trầm giọng nói.

Ta cười, uể oải ngẩng đầu. “Thì sao chứ, nếu như có thể lấy được thứ ta muốn ở trong đó thì ta cần gì phải cưỡng cầu bản thân về với thực thế? Vĩnh viễn sống trong mơ không phải rất tốt sao?” Giấc mộng đôi lứa, có cha yêu thương ta, ta còn van xin cái gì nữa đây?

Hắn trầm mặc.

Từ sau đêm đó, ta không còn mơ thấy phụ thân nữa. Trái tim vốn nhảy nhót như chim sẻ từ từ bình tĩnh trở lại. Những mỗi khi nhớ lại lúc đó, ta sẽ cười rất vui, chỉ sợ rằng bản thân sẽ hiểu ra thực tế và giấc mơ cách nhau rất xa. Ta không muốn hiểu!

Cho nên ta phát hiện ra mình đã biết cách tự lừa dối bản thân.

Khi mà Tiểu Long nói cho ta biết, phụ thân đang tuyển thân (kén rể) cho ta. Ta sửng sốt hồi lâu rồi mới ứng tiếng một cái, sau đó đứng dậy, lững thững đi về phía lương đình.

Trong lòng có chút ê ẩm rầu rĩ, không biết là tại sao nữa. Ta suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu, chẳng qua cảm xúc phiền muộn thực lâu không cảm thấy nay lại chạy loạn trong lòng. Lần này, phiền muộn tới không lý do.

Nữ nhi thì luôn phải lập gia đình sao? Tại sao ta lại không vui, thậm chí là chán ghét quyết định của phụ thân?

Hoang mang và buồn bực khiến cho ta cau mày suy tư mất mấy ngày. Đợi cho tới khi bọn Tiểu Tước tới mời ta tới thính đường (phòng khách) gặp mặt những người được đề cử là trượng phu tương lai của ta, thấy nam nhân quái dị ở đây, ta mới phát hiện thì ra đã mấy ngày rồi không thấy hắn. Ta quyét mắt nhìn hắn một cái, không thèm để ý vì sao hắn lại ngổi ở vị trí chủ vị, vì sao phụ thân lại vắng mặt không tới. Ta tới ngồi xuống chỗ của mình, đưa đôi mắt mơ hồ không rõ nhìn mấy người đứng ở đây.

Trong thính đường rất yên tĩnh, không có ai lên tiếng nói chuyện cả.

Ta đang trầm tư, trong lòng thấy phiền muộn. Chưa từng nếm qua mùi vị đó thì không thể nào biết được nguyên nhân, cũng không thể nào làm cho bản thân bước ra từ trong bóng tối.

Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, ta miễn cưỡng lấy tinh thần, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang mình ta, chưa hề nói một câu nào. Ta híp mắt, bọn họ nhìn ta làm gì?

Nam nhân quái dị trầm giọng nói: “Bọn họ đều là những người được đề cử làm vị hôn phu của ngươi, ngươi thích người nào?”

Ngẩng đầu, ta trừng mắt nhìn. “Ta nghe nói năm đó mẫu thân ta yêu phụ thân cho nên mới gả cho người. Vậy thì ít nhất phải có một người yêu ta trước, ta mới tái giá chứ?” Đây là điều kiện cơ bản của hôn nhân, ta phải lấy một trượng phu mà ta không yêu, bởi vì phụ thân cũng không yêu mẫu thân.

Hả, nếu như dựa theo nhân tố kế thừa thì có phải đợi đến khi tương lai có hài tử, ta cũng sẽ không thích hài tử của mình không? Thật là một vòng tuần hoàn ác tính đầy thú vị. Quên đi, ta cong môi, chậm rãi nói: “Đùa thôi, những người phụ thân chọn cho ta đều là rồng trong loài người, vị nào vị nấy chắc cũng siêu quần bạt tụy. Mấy người cứ tự chọn cho ta một người đi, ai mà chả được!”

Một lúc sau, trong thính đường lại yên tĩnh trở lại. Ta ném lại vấn đề này cho bọn họ, tiếp tục chìm trong suy tư phiền não và nghi hoặc của mình. Rốt cục tại sao ta lại mất hứng nhỉ?

Rất nhanh, trượng phu của ta cũng đã được tuyển cử xong. Hôn lễ được ấn định cử hành vào cuối năm.

“Dao nhi.” Nam nhân trẻ tuổi gọi tên ta.

Ta ngẩng đầu nhìn thân hình cao gầy trước mặt, không thấy rõ khuôn mặt hắn đâm ra cũng không rõ cảm giác bản thân là như thế nào.

Hắn cúi đầu nhìn ta một lúc lâu sau sau mới đặt một nụ hôn lên khóe môi ta.

Ta chớp mắt, cảm nhận tư vị này quá chát đắng nên ta đã đẩy hắn ra. “Chờ đã!” Hương vị này không đúng.

Hắn kinh ngạc khi bị ta đẩy ra một khoảng cách lớn. “Dao nhi?”

Thanh âm vô cùng trẻ trung khiến ta cảm thấy không đúng, không phải là hương vị ta muốn. Nhưng… ta muốn cái gì nhỉ? Ta nhăn mày, suy tư một hồi mà không ra.

Hắn đột nhiên gập mình xuống.

Ta kinh ngạc nhìn động tác của hắn rồi mới phát hiện thì ra mình trong lúc không để ý đã phóng chất độc trong tay ra ngoài… Vậy có tính là mưu sát thân phu không? Ta vội vàng đưa giải dược cho hắn, xấu hổ cười: “À, xin lỗi, ta quên mất.”

Hắn nuốt viên thuốc, vịn ghế ngồi xuống xong mới suy yếu nở nụ cười. “Nàng không thích ta có phải hay không?”

Hô hấp đột nhiên dồn dập, cả người ta cứng lại. Hắn đang nói cái gì?

“Trong lòng nàng đã có người khác đúng không?” Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh. “Cốc chủ không hi vọng gả nàng cho kẻ đó cho nên mới chọn ta làm vị hôn phu của nàng, đúng không?”

Từ từ đưa tay lên sờ môi mình, nhớ lại nụ hôn ôn nhu trong mộng, chóp mũi ta giống như ngửi được mùi hương dược thảo đặc thù kia, còn có tiếng thở dài ấm áp, hùng hậu… Ông trời ơi, tại sao ta lại thích phụ thân của mình?

Trái tim đập loạn nhịp. Ta kinh ngạc chợt hiểu ra, xong rồi lại lắc đầu liên tục. Làm sao có thể như vậy? Trước kia cảm thấy mất mác là do phụ thân bỏ mặc không thèm quan tâm tới ta. Sau đó, ta tự mình chìm trong giấc mơ có phụ thân hư ảo của mình nhưng rồi giấc mơ đó vỡ tan tành vì phụ thân quyết định gả ta cho người khác.

Cuộc sống của ta dường như vĩnh viễn không thể rời khỏi phụ thân.

Ta cười cười, nhấc mắt nhìn. “Không sao, chỉ là ta không quen thôi.”

Hắn ngược lại rất tỉnh táo. “Nàng biết không, nàng rất đẹp. Ta nhớ khi lần đầu tiên nhìn nàng cười, thực là kinh diễm, giống như một cô bé mới bước vào lưới tình vậy.”

“Thì làm sao?” Ta cười đầy châm chọc. “Ta vẫn sẽ là thê tử của ngươi.”

Ta cảm thấy mệt mỏi và nực cười. Phụ thân, phụ thân… con dây dưa cả đời đều không thể giải thoát, con cam tâm tình nguyện bị trói buộc, người không thấy chán ngán nhưng con cảm thấy mình thật là ngu. Khát vọng tình thương của cha tại sao đã biến thành yêu thích, tại sao lại thế?

Tâm tư biến hóa từ lúc nào?

Tình thương của cha, ta không chiếm được, yêu thích lại càng là thứ xa vời, ta quyết định buông ta cho tất cả.

Vậy nên ta sẽ an phận làm bạn bên trượng phu tương lai, mặc dù thần trí không nghe theo sai bảo nhưng cuối cùng cũng sẽ cưỡng chế được thôi.

Ít nhất, tóc của ta sẽ vì hắn mà búi lên (phụ nữ ngày xưa sau khi lấy chồng qua đêm tân hôn sẽ búi tóc), cơ thể của ta cũng ở bên cạnh hắn.

Nhưng mà mỗi khi thất thần, ta sẽ phát hiện ra tâm tư của mình đang bị giam cầm trong thống khổ.

Thích người không nên thích, yêu người không nên yêu, là do ta xui xẻo hay là do trời cao đùa bỡn? Thứ tiếc nuối duy nhất là giấc mơ hoang đường kia. Nụ hôn của phụ thân, bàn tay của phụ thân, hơi thở của phụ thân, tiếng nói của phụ thân, tất cả làm ta muốn say trong hạnh phúc.

Mơ… quả nhiên là giả!

Thị lực ngày một kém đi. Trong lòng ta rất rõ nguyên nhân, bởi vì cái thế giới này khiến tiềm thức của ta chán ghét không muốn nhìn. Cho nên, ta không thấy rõ bất kỳ khuôn mặt của người nào, không thấy rõ bảy sắc màu rực rỡ của thế giới, không thấy rõ tất cả chân tướng của sự thực.

Ta trở nên đờ đẫn, trở nên chết lặng, ngay cả nhiệt độ của nước trà, ta cũng không còn cảm nhận được nữa.

Cảm thấy có chút buồn cười, cứ tiếp tục như vậy, ta chắc là sẽ không biết đến các mùa trong năm nữa. Cảm giác của cơ thể hoàn toàn hoại tử, ta cũng từ từ trở thành một phế nhân chân chính.

“Hồ đồ.” Một tiếng quát truyền đến. Một bàn tay lớn cướp chén trà nghi ngút khói khỏi tay ta.

Ta giương mắt lên nhìn, thì ra là người bạn tốt của phụ thân ta, kẻ đã không xuất hiện từ ngày tuyển vị hôn phu. Ta cong môi cười một tiếng. “Ta còn tưởng rằng người gả cho ta là ngươi cơ.” Nếu có thể gả cho bạn tốt của phụ thân, có phải là ta cũng sẽ có cơ hội ở gần người hơn một chút? Chỉ tiếc, ta không có vận khí kia.

Hắn lau rồi lại lau.

Nhìn ngón tay bị chà đến đỏ ửng kia, ta cười không chút để ý. “Lạ thật, tại sao ta lại cảm thấy lạnh nhỉ?” Ngay cả nhiệt độ của nước trà ta cũng không cảm nhận được, tại sao khi bị hắn đụng vào ta lại cảm thấy lạnh?

“Có ý gì?” Hắn trầm giọng hỏi.

Giương mắt nhìn sang, ta phát hiện trong lương đình chỉ có ta với hắn còn vị hôn phu tương lai không biết chạy đi đâu rồi. Chắc là trong khi ta đang mơ mộng thả hồn, hắn đã nhàm chán rời đi. Nói cho hắn biết tình huống của ta, hắn có thể nói cho phụ thân không nhỉ? Phụ thân biết rồi liệu có nghĩ đến ta nhiều hơn không? Là nghĩ tới hay là quyên đi?

Phải gả đi rồi, ta còn chơi trò dò xét ngây thơ được ăn cả ngã về không này làm gì? Mím môi cười, ta rũ mắt xuống. “Ta không cảm giác được.” Nhìn làn khói trắng bốc lên từ chén trà, ta nói. “Chắc là rất nóng.”

Người kia vội vàng tiến tới bắt lấy mạch tay của ta.

Nhiệt độ lạnh băng kia khiến ta nhíu mày. “Tâm bệnh, cho dù là phụ thân ta cũng không chữa được.” Là ta quá cố chấp, vô tình lại muốn chơi trò loạn luân, tự làm tự chịu.

Sau khi người kia rời đi, phụ thân quả thực cũng bỏ mặc không để ý tới ta. Không sao, ta cũng sắp lập gia đình rồi, còn muốn cái gì nữa chứ.

Ngày tân hôn, hôn lễ vô cùng náo nhiệt.

Đêm khuya, ta bị đưa vào động phòng. Hỉ khăn bị nhấc lên, uống rượu giao bôi, ta cười nhìn vị hôn phu đã bái thiên địa với mình. Tất cả đã kết thúc.

Hai mắt nhắm lại, mặc cho hắn hôn lên gương mặt ta. Cho dù hai tay hắn bắt đầu cởi quần áo của ta, ta vẫn chỉ mềm nhũn nằm trên giường, cảm thụ dục vọng nóng rực khác thường dâng lên từ sâu trong cơ thể. Thân thể gần như mất đi tri giác của ta phút chốc trở nên nhạy cảm, nhạy cảm đến nỗi mỗi khi bàn tay kia lướt qua da thịt ta, ta cũng không nhịn được cơn run rẩy.

Ta kinh ngạc cười ra tiếng. Rượu giao bôi thậm chí còn có mị dược.

Thân thể của ta vốn là bách độc bất xâm nhưng còn mị dược thì… Là tên khốn nào đã quy kết mị dược nằm ngoài độc dược? Ta cười giễu cợt, không ức chế được tiếng thở dốc phát ra từ miệng mình. Dục vọng xa lạ khiến cho ta phát ra tiếng kêu, khiến cho ta muốn…

Ta khẽ mở mắt. Trong thế giới màu xám có một bóng người mơ hồ, là kẻ mà ta muốn đấy sao?

Dĩ nhiên không phải.

Ta đây có thể như thế nào được, đã bỏ đi rồi, còn muốn thế nào nữa? Ta cười khẽ, giơ cánh tay lên, ôm cổ hắn. Ta nghe âm thanh nặng trĩu của trái tim đang nứt vỡ. “Ngươi có nghe thấy không?” Ta cười hỏi.

Nam nhân trên người bỗng dừng động tác. “Cái gì?”

Rắc rắc, cõi lòng tan nát rồi.
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog